Việc đi trong tĩnh lặng giúp con leo lên đỉnh Yên Tử khá nhẹ nhàng. Tuy nhiên, với thể trạng của người ít vận động lâu ngày, lúc xuống núi, chân con rất đau. Dù xuống núi không mệt, nhưng mỗi bước đi là một cơn đau ngày càng lớn hơn. Hôm trước khi đi, trưởng đoàn có dặn rằng khi xuống núi cần theo tinh thần "trực chỉ nhân tâm" của Thiền Tông, tức là không sợ hãi, bước thẳng vuông góc xuống và cố gắng vượt qua cơn đau ban đầu, thì sau đó sẽ "đi mây về gió". Nhưng con không làm được, vì đau quá, con chỉ có thể lê từng bước một, nhích từng bước chậm chạp. Bò bằng hai tay hai chân, hoặc lê bằng mông, hoặc bám vào lan can hay đá để nhích từng bước, con đã thử đủ mọi cách.
Trong đầu con lúc đó chỉ có suy nghĩ cố gắng đi xuống đến giữa núi, nơi có trạm cáp treo. Từ đó, trạm cáp treo trở thành động lực để con tiếp tục đi. Vậy mà khi con lê tới được nơi bán vé cáp treo thì đã quá trễ, họ đã ngưng bán vé. Không còn lựa chọn nào khác, con buộc phải tự mình xuống núi bằng cách đi bộ, trong lúc trời đang mưa và tối dần.
Khi xuống đến nơi, con ngẫm lại, chính nhờ việc không mua được vé cáp treo mà con đã vượt qua được giới hạn của bản thân. Cũng giống như trong cuộc sống, đôi khi những bất trắc, sóng gió bất ngờ ập đến là để giúp con nhận ra rằng mình mạnh mẽ đến mức nào. Những giới hạn mà con tự đặt ra chỉ là ảo tưởng, chúng chỉ giữ con trong vùng an toàn thoải mái và ngăn cản con bước xa hơn.
Thank you. I love you.