Cú Tát Của Khiêm Nhường
Chia sẻ của anh Đức sau hành trình Yên Tử tháng 8 năm 2022
4h30 sáng, cả đoàn bắt đầu cuộc hành trình trong bóng tối còn sót lại của đêm. Chân không giày, huyệt dũng tuyền dưới lòng bàn chân hít lấy khí từ đất rồi lan tỏa ra toàn bộ cơ thể, đó là một cảm giác dễ chịu và tràn đầy năng lượng. Mặc dù vậy, con và đa số những người mới leo Yên Tử lần đầu đều dự đoán được những khó khăn ở phía trước. Đến khi mặt trời ló rạng, cũng chính là lúc đôi chân mệt nhoài, mồ hôi ướt đầm cả THÂN và TÂM...
Khoảng lưng chừng núi, con chợt thấy chị Nga – một người chị cùng đoàn, chạy xuống núi như bay, dáng vẻ rất vội vã. Một vài phút sau, con lại thấy chị chạy lên vượt qua con, trên tay thì cầm một chiếc lá to và đẹp. Con chỉ nhìn thấy và cũng không hỏi han gì vì theo quy định của đoàn là phải giữ tĩnh lặng tuyệt đối, không được nói chuyện với nhau.
Một chiếc lá cũng có đầy những bài học của vũ trụ gửi gắm đến những “thiền nhân” trên hành trình chân không lên đỉnh Yên Tử. Mỗi người sẽ có những bài học khác nhau khi đọc câu chuyện này, nhưng đối với con đó là bài học về sự khiêm nhường – bài học lớn nhất!
Buổi tối, cả đoàn bắt đầu ngồi thiền và cùng nhau chia sẻ những bài học có được trong chuyến đi. Chị Nga hồ hởi kể: “Chị đang đi thì thấy chiếc lá to và đẹp quá nên cầm theo, hi vọng rằng chiếc lá sẽ truyền được năng lược của “Phật Hoàng” giúp chị hoàn thành được chặng đường. Đến khoảng giữa chặng, chị ngồi nghỉ, thế nào mà lúc đi lại để quên mất chiếc lá. Nghĩ vừa tiếc chiếc lá đẹp, vừa nghĩ rằng chiếc lá đang mang lại sức mạnh cho con, nên chị quyết định quay lại lấy. Nhưng khi quay lại thì không tìm thấy chiếc lá đâu cả, hỏi mấy người ở đó thì họ bảo là tưởng rác nên đã quét nó đi rồi. Một lúc thì chị cũng tìm thấy, lại tất tả chạy lên.
Thế lúc cuối cùng thì chiếc lá của chị có còn tươi và đẹp nữa không? – Cô Hồng hỏi.
Không còn đẹp nữa, thậm chí còn bị rụng cả cuống – Chị Nga đáp.
“Oh! Câu chuyện của chị thật đáng yêu, thể hiện được chị rất quyết tâm và kiên định trên hành trình này” Con nghĩ bụng. Thế nhưng bài học của con lúc này mới bắt đầu.
Cô Hồng lại tiếp: “Thực ra câu chuyện của chị nói lên rằng, chị đang tham lam và bám chấp. Tham lam vẻ đẹp của chiếc lá và bám chấp vào ý niệm rằng chiếc lá mang lại sức mạnh cho chị. Chị thấy không, đến cuối cùng chiếc lá đâu còn đẹp nữa. Đối với chị thì nó có thể mang lại sức mạnh, nhưng đối với người khác nó chỉ là rác và người ta lại quét nó đi. Chi bằng chị buông chiếc lá, đâu cần phải cầm nắm nó làm gì, chỉ cần cảm nhận vẻ đẹp của nó một chốc lát và tiếp tục đi. Như vậy thì cả chặng đường chị sẽ có cơ hội cảm nhận được biết bao vẻ đẹp khác nữa. Còn ý niệm của sức mạnh thì nó nằm trong tâm của chị, đâu cần phải khư khư chiếc lá đó thì mới có sức mạnh. Để rồi cuối cùng, chị lại phải chứng kiến sự lụi tàn của nó. Hãy buông bỏ, đừng bám chấp, hãy để mọi thứ đến rồi đi như nó vốn thế…”Chà, nghe đến đây con như bị một cú tát đầy thuyết phục. Câu chuyện của chị Nga vẫn vậy nhưng sao “tiền bối” có thể nhìn ra được góc nhìn “bản chất” đến thế? Trong khi con thì chỉ nhìn được một chiều. Sự vi tế nằm ở đây, cùng một sự việc nhưng những người tu tập có cái nhìn sâu sắc quá, đa chiều quá và thấu được bản chất, gốc rễ của vấn đề. Đó là một tầm tư duy rất khác!
Con trước nay vẫn luôn tự tin là người có nhiều góc nhìn, có tư duy phân tích, có thể chiêm nghiệm. Nhưng hôm nay, ngồi đây trước những bậc “tiền bối”, sự tự tin ngạo mạn của con biến mất, con bỗng cảm thấy con thật nông cạn và ngu muội.
Đối với một người tự mãn và thừa tự tin như con, đã lâu lắm rồi con mới được người khác tặng cho một cú tát tuyệt vời đến thế.
Khiêm nhường và luôn học hỏi, phải đổ đi ly nước đầy ở trong lòng thì mới có thể tiếp nhận thêm những điều mới mẻ. Chặng đường tu tập mới chớm của con còn quá nhiêu ly nước đầy phải đổ. Và ly nước đầu tiên đó chính là tính ngạo mạn.
Ngay lúc này, khi đặt bút viết những dòng chia sẻ tới mọi người, con đang cảm thấy ly nước của con trống trải và thênh thang…
Đối với một người tự mãn và thừa tự tin như con, đã lâu lắm rồi con mới được người khác tặng cho một cú tát tuyệt vời đến thế.
Khiêm nhường và luôn học hỏi, phải đổ đi ly nước đầy ở trong lòng thì mới có thể tiếp nhận thêm những điều mới mẻ. Chặng đường tu tập mới chớm của con còn quá nhiêu ly nước đầy phải đổ. Và ly nước đầu tiên đó chính là tính ngạo mạn.
Ngay lúc này, khi đặt bút viết những dòng chia sẻ tới mọi người, con đang cảm thấy ly nước của con trống trải và thênh thang…
Tháng 8 năm 2022
- Xuân Đức -