HÀNH TRÌNH VỀ TRÚC LÂM YÊN TỬ - HỌC CÁCH ĐI MỘT MÌNH
Chia sẻ của chị Ngọc sau hàng trình Yên Tử tháng 11/2023
Chia tay Ngọa Vân, đoàn xuất phát sang Làng Nương để lên núi Trúc Lâm Yên Tử. Thời tiết khá đẹp đón chào những “lữ khách” từ phương xa.
Như chia sẻ từ cô Hồng - chị hướng dẫn Thiền cho đoàn - Yên Tử là vùng đất tâm linh, được ví von như Quyển kinh không chữ. Mỗi người sẽ có trải nghiệm học những bài học khác nhau. Vì vậy, cần đi trong Chánh niệm, chỉ nhìn 3 bậc thang phía trước để chế ngự vọng tưởng, không quan trọng đi bao lâu hay còn bao xa là tới đích - đỉnh Chùa Đồng (không trò chuyện trong suốt chuyến đi). Yeah, mọi thứ đã sẵn sàng!
Xuất phát từ chân núi lên tới chùa Hoa Yên, ai ai cũng hân hoan, giữ được Chánh niệm, đôi chân còn sung sức & đi san sát nhau. Em thư thả uống nước mía ở trạm dừng chân đầu tiên.
Vào đảnh lễ Phật ở chùa Hoa Yên xong, em mua chai nước suối làm hành trang (như có người mách bảo vì thực tế, lên tới bảo tượng của Phật hoàng mới có trạm bán nước uống - đoạn đường khá xa).
Lúc này đường chia 2 lối, 1 lối khá vắng, lối còn lại rất đông người vì vừa đi bộ được, vừa đi cáp treo được. Do chưa đi bao giờ, em không biết đồng đội sẽ đi lối nào. Ngồi chờ tầm 10 phút mà vẫn chưa thấy người quen (vài bạn đã đi trước, các chị/em khác còn đang nghỉ ngơi ở trạm nước mía), em đánh cược chọn lối đi..vắng người.
Đi một đoạn, gặp 2 anh trai đi cùng 1 bé trai đang ngồi nghỉ mệt, em như được tiếp thêm năng lượng vì có người đi lối này. Tiếp tục đi không gặp ai nữa, xung quanh chỉ còn tiếng gió, tiếng xào xạt của lá rừng, bươm bướm, cào cào, châu chấu làm bạn đồng hành, lâu lâu có vài tiếng chim hót. Bậc thang càng lúc càng hẹp, càng cao, em càng đánh mất Chánh niệm hoang mang vì sợ Ghost (em nhát gan số 2 thì không ai đứng số 1).
Ngồi nghỉ 1 lúc, nhìn lên không thấy ai, nhìn xuống cũng không bóng người, thế là em gọi số hotline “Nam mô Trúc Lâm Yên Tử Phật hoàng Trần Nhân Tông” để lấy lại Chánh niệm & đi tiếp. Cứ mỗi câu niệm là đi được 3 bậc, vừa đi vừa niệm vừa nghỉ, cũng là lúc đôi chân càng nặng, càng thấm mệt đi càng chậm thì gặp lối rẽ - Đường Tùng, Đường Trúc. Sau khi cân nhắc, em chọn đường Tùng vì sự hùng vĩ, rễ Tùng to lớn, ôm trọn những bậc đá, cũng như muốn hít thở năng lượng từ những cây Tùng 700 tuổi.
Đi nửa đường, gặp được đồng đội - bé Hải đang ngồi Thiền bên gốc Tùng, em mừng lắm vì biết mình đi đúng hướng, tiếp tục hành trình lên tới chùa Hoa Tiêu, lại gặp bé Hải vàà bạn Thùy đang Thiền dưới cây Bồ Đề.
Em không Thiền cùng 2 bạn, mà vào chùa đảnh lễ, rồi tiếp tục đi. Lúc này mệt ơi là mệt, cứ đi tầm 10 bậc thang là phải dừng lại nghỉ, có những đoạn dốc hơi quanh co, người ta làm lan can, phải vừa đi vừa vịn, có những đoạn chỉ có thể...bò lên. Gần 4 tiếng leo núi, cuối cùng cũng lên tới Bảo tượng của Phật hoàng, vui quá liền gọi về cho Mẹ, quay cho Mẹ vùng thượng lãm cảnh núi rừng ở đây vì quá đẹp.
Lúc này, gặp lại bạn Thùy, em ấy chờ để dẫn mình lên chùa Đồng do đường hơi quanh khó đi. Quý nhân là đây, em biết ơn lắm lắm!
Lên tới chùa Đồng, mọi người cùng nhau Thiền, chờ những thành viên còn lại.
Khi tập trung đông đủ là 3pm, đoàn bắt đầu xuống núi. Mọi người vẫn thoăn thoắt, đi như bay xuống, còn em bắt đầu bị sốt, chân thì run đi hết nổi. Thiết nghĩ, nếu tiếp tục đi bộ xuống có vấn đề gì, ai sẽ chăm cho mình (bởi ai cũng thấm mệt cảrồi), nên xuống tới Bảo tượng Phật hoàng, em tách khỏi nhóm rẽ qua hướng ra cáp treo.
Một mình một lối, mệt quá không để ý bảng chỉ đường, em đi lạc qua lối về Bắc Giang (thay vì Quảng Ninh). Đến cổng lên cáp treo, may mắn 2 anh trực chốt phát hiện em không đi qua lối này vào buổi sáng, hỏi ra mới biết em...lạc đường.
Đành phải quay ngược lại hơn 200m, lúc này là 4pm trời bắt đầu chạng vạng, vừa mệt vừa đói vừa sợ, lại đánh mất Chánh niệm. Em thầm nghĩ nếu có gặp kẻ xấu, là không còn sức chống cự, muốn làm gì thì làm luôn á. Gọi số hotline thì “Nam mô Trúc Lam” ;...ủa, Trúc Lam?! Kỳ kỳ à, là gì ta?! Là sốt, là mệt, là sợ; bị sảng nhưng vẫn cố gắng, đúng nghĩa là lê từng bước chân hao gầy. Gần tới trạm cáp treo, thì gặp bạn Bích đang ngồi nghỉ mệt, lại mừng vì có đồng đội. 2 chị/em xuống núi sớm nhất (trong khi nhiều chị/em đi bộ xuống núi trễ, vừa đi vừa rọi đèn pin nữa cơ)
BÀI HỌC RÚT RA:
Trăm năm tích đức tu hành
Chưa đi Yên Tử, chưa thành quả tu
Đi để biết những vị Tiền nhân đã gian nan như thế nào, mới tu thành chánh quả, ngàn đời sau còn nhắc đến.
Buông bỏ Chấp có, chấp không bởi không có lựa chọn nào là Đúng/Sai, quan trọng mình đi trên con đường đã chọn như thế nào.
Ta đến thế giới này 1 mình, rồi cũng sẽ ra đi 1 mình. Nên học cách đi 1 mình, đi trong Chánh niệm - buông bỏ lo âu (khi nào mới tới đích), sợ hãi (khi 1 mình), cứ chậm rãi từng bước chân, chỉ lắng nghe hơi thở, em liên tưởng như đang đi Kinh hành niệm Phật, sự an lạc khó tả như câu:
Không truy tìm quá khứ
Không ước vọng tương lai
An trú trong hiện tại
Tuệ quán chính là đây
Lòng biết ơn:
Thành tâm biết ơn Phật hoàng Trần Nhân Tông - Sơ tổ Thiền phái Trúc Lâm những vị Tổ khai sơn tạo tự vùng Trúc Lâm Yên Tử
Biết ơn sự che chở của từng ngọn cây, cọng cỏ của núi rừng hùng vĩ,
Biết ơn gia đình người thân đã ủng hộ để con hoàn thành ước nguyện,
Biết ơn cô Hồng đã nhiệt tình hướng dẫn cách Thiền tọa, cách tập trung vào hơi thở, để kết nối, lắng nghe chính mình, cùng Enzyme (do cô sản xuất) đã giúp cho mọi người có sức đề kháng thật tốt trong suốt hành trình,
Biết ơn các chị/em trong nhóm Nhà An đã luôn hỗ trợ nhau, cùng ban truyền thông với những tấm hình thật đẹp, lưu giữ những kỷ niệm đáng nhớ trong chuyến đi,
Biết ơn bản thân vì đã không bỏ cuộc giữa chừng, vượt qua nỗi sợ để về đích.
Nếu ai đó hỏi, mai mốt đi Yên Tử nữa không, câu trả lời sẽ là: Vạn sự tùy duyên.