Sang Trần
Yêu thương, biết ơn!
20-22/11/2020 Yên Tử Tâm Linh - Hành trình về với bản thể của chính mình! Tạm khép lại hành trình với bao cảm xúc, bao bài học được ngộ ra. Biết ơn Chị Nguyễn Thu Hồng, người Thầy mình có duyên được gặp, người Thầy đã dắt mình từ bước đi đầu tiên đến với Thiền; biết ơn các anh chị em cùng chung hành trình những người chưa gặp lần nào mà quá đỗi thân quen thân thương đến lạ, biết ơn tất cả mối duyên giúp mình nhìn lại bản thân và học được những bài học sâu sắc.
Để đến được hành trình này mình đã trải qua bao trở ngại, nhờ đó mình học được “Tùy duyên” là gì. Tùy duyên không phải ngồi yên chờ thời, ở yên một chỗ thì duyên nào tới cho được; phải hướng lòng, hướng hành động đến điều mình muốn, làm hết lòng kết quả ra sao cứ để trôi theo vậy. Tùy duyên còn là những việc mình đã sắp đặt sẵn nhưng diễn ra không như dự định, hãy cứ thuận theo đừng than vãn trách móc vì biết đâu phía trước có nhiều cơ hội nhiều bài học đang chờ. Lắng nghe tâm mình muốn gì hãy cứ làm theo, điều đó chắc chắn đúng, mà nếu không thì mình sẽ có những trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời này
Cuộc sống đau khổ và hạnh phúc, lên xuống thăng trầm mà ít nhiều ai cũng phải trải qua. Lần đầu mình leo núi Yên Tử, cả đoàn mình đi trong tĩnh lặng, chậm rãi từng bước từng bước không nhìn lại sau lưng cũng không nhìn xa về phía trước, chỉ để tâm vào những bước chân của hiện tại nhẹ nhàng, khe khẽ. Cảm nhận sâu từng xúc cảm của mỗi bước chân chạm vào đá, cảm nhận âm thanh của gió, tiếng rì rào của những khóm trúc, âm thanh của những bài kinh tụng niệm, tiếng du dương của Bát Nhã Tâm Kinh, bình yên. Con đã trở về rồi đây, hạnh phúc, lưu luyến như được trở về với ngôi nhà thân thương đã bao lâu rồi xa cách, nước mắt rơi. Có lẽ cả đoàn ai cũng có cảm xúc như vậy, hạnh phúc khi được trở về. Một chặng đường không uống giọt nước nào, bước nào vững bước đó, không chảy mồ hôi, không thở hồng hộc muốn vỡ tim, tĩnh lặng bước đi, mình đã lên đỉnh núi thiêng nhẹ nhàng như vậy. Chầm chậm thôi, sẽ cảm nhận được hạnh phúc từ những điều nhỏ nhất mà nếu vội quá mình không kịp nhận ra, hạnh phúc ở hiện tại. Có một điều trước đây mình luôn thắc mắc, xuống núi không có mất chút sức nào, sao gối lại đau muốn khuỵu xuống. Trong hành trình này vẫn câu hỏi đó, Thầy trả lời “Có thất bại nào mà không đau” – Ô, thì ra chỉ đơn giản vậy mình đã mất bao nhiêu lâu để phân tích.
Ở nơi linh thiêng Yên Tử, chỉ có 3 ngày một cộng đồng nhỏ thân thương, những lời yêu thương, động viên chia sẻ với nhau, cảm giác thân thương gần gũi quý hơn cả những giá trị vật chất. Cho đi yêu thương sẽ nhận lại yêu thương, quá nhiều những bài học những kinh nghiệm sống mình học được từ những trải nghiệm thực tế, chia sẽ của các anh chị. Mình trân quý những câu chuyện mình được lắng nghe, những chuyện đời thật nhất mà qua đó mình thấy được chính mình, sống bao dung, biết đủ, biết hạnh phúc với thực tại, hạnh phúc với những gì mình đang có, bình an trong nội tâm, hướng về những điều tốt đẹp ở phía trước.
Quay về với cuộc sống hiện tại, với một con người khô khan, một con người ngại nói lời yêu thương như mình đã thay đổi quá nhiều. Mình biết nói lời thương với gia đình mình, với hàng xóm, với đồng nghiệp, với cả những người mình không thích và không thích mình, một sự thay đổi kỳ diệu. Biết ơn hành trình, biết ơn cuộc đời đã cho mình những trải nghiệm để trưởng thành hơn mỗi ngày.
Đất thiêng Yên Tử - Con mong ngày trở về
THANK YOU, I LOVE YOU
Phương Huyền
Đến Yên Tử chắc chắn sẽ có sự kết nối tâm linh không? Phải chăng nghiệp quả là có thật?
Lần đầu tiên, mình đến Yên Tử vào tháng 11/2021 cùng tăng đoàn An Nhiên, hành trình đã giúp mình thay đổi khá nhiều nhận thức, vỡ ra được các bài học mà sự bám chấp của mình đã cản trở sức bật của mình trong suốt 7 tuần học lớp Đánh thức sự giàu có từ nội tại. Cảm nhận sự vui vẻ vì những điều mới mẻ đó một thời gian rồi mình lại tiếp tục gặp nhiều thách thức mới cùng những bài học từ cuộc sống, từ sách vở và các khóa học bên ngoài.
Tháng 2/2022, mình đăng ký tham gia tiếp hành trình Yên Tử đầu xuân. Khi đăng ký, mình mong muốn tìm sự kết nối sâu hơn cùng sự tỉnh thức của hành trình lần 1, học bài học sống tử tế với chính mình và cảm nhận năng lượng thiền chung cùng tăng đoàn. Nhưng thực tế thì trước khi đi mình bị chìm trong câu hỏi Nghiệp của mình là gì? Tại sao mình lại có những nghiệp đó, con cái đến với mình là nghiệp gì mà quên đi ước muốn ban đầu.
Trong 2 ngày của hành trình, mình chỉ cảm nhận được sự vô minh vì muốn lần về quá khứ, lần về những điều không tốt đẹp mà mình đã làm từ vô lượng kiếp hoặc trong kiếp này sẽ tạo ra nghiệp gì? Do vậy, dù có mong muốn tìm được câu trả lời mình cũng chỉ nhìn thấy Phật hiện ra rồi mất đi như ẩn ý rằng mình phải tĩnh hơn và tu tập nhiều hơn nữa. Bài học lớn nhất của mình lúc đó là những chia sẻ của cô Hồng - quá khứ là cái không thay đổi được, nghĩ nhiều để làm gì? welcome khó khăn khi nghiệp trổ và làm tốt nhất những gì mình có thể làm thôi. Hãy buông đi, nghĩ chi cho khổ.
Tưởng chỉ đơn giản có thế nhưng không phải thế. Đoàn mình đi đến Thiền Viện Trúc Lâm vào sáng hôm sau. Sau khi lễ Phật, mình thấy có nhiều sách của nhà Phật bày trên một chiếc bàn nhỏ để tặng cho Phật tử. Mình đã xin cho mình 3 quyển “Tu là chuyển nghiệp” , “Mới hay, Đời vẫn thế” và “Thập đại đệ tử Phật Thích Ca”. Mình như thấy ánh sáng cho câu hỏi của mình khi lướt qua vài trang sách. Cần tu để chuyển nghiệp. Tu là phải hiền. Tu thân, khẩu, ý để chuyển 3 nghiệp ác thành 3 nghiệp thiện.... Mình muốn tìm hiểu về nghiệp, hãy đọc sách đi.
Câu trả lời vẫn chưa hết khi mình nhớ chia sẻ của Lan Chi: chị hãy học Nhân số học của cô Quỳnh Hương. Cứ ngỡ học sẽ khó lắm cơ nên dù biết đến Nhân số học qua cô Hồng từ hành trình lần 1 mà mình không tìm hiểu. Sau đó Cô Hồng chia sẻ cũng học Nhân số học qua chị Quỳnh Hương và học có 30 phút thôi thì mình hiểu duyên tìm hiểu về “Nhân số học” đã đến với mình. Những khúc mắc trong công việc của mình phải chăng cần sự hỗ trợ của Nhân số học. Có thể tìm hiểu cuộc đời mình qua Nhân số học chăng? Tại sao mình lại không cam chịu số phận?
Sau khi đọc xong mấy quyển sách thỉnh về từ Thiền viện, mình bắt đầu tìm hiểu Nhân số học trong sự hứng khởi và say mê quên cả thời gian. Mình nhìn thấy chồng mình với 2 con số 7, 2 con số 9 nằm trơ chọi trên biểu đồ, không có kết nối với con số nào khác. Một mũi tên thể hiện sự uất hận nằm đó. Mình nhìn thấy con gái mình được ngày sinh cho 2 con số 7 mà cái tên còn tặng thêm 2 số 7 nữa. Cũng một mũi tên uất hận y hệt như bố nó. 2 bố con như nước với lửa, cứ làm khổ nhau hoài và làm khổ cả những người sống chung.
Mình nhìn thấy mình có con số chủ đạo là con số 7 - con số cho thấy bản thân mình muốn được trải nghiệm những điều khó khăn, khốc liệt nhưng lại không chịu chấp nhận sự thật khốc liệt đó. Chừng nào còn chưa chấp nhận thì vũ trụ còn tiếp tục cho mình trải nghiệm đến khi đủ nhận thức và chấp nhận mới thôi. Mình thấy mình đang hướng về đỉnh cao của con số 9, con số cần phải chia sẻ những trải nghiệm mà mình đã trải qua để giúp người trước khi hướng tiếp về đỉnh cao của con số 5. Mình thấy mình bị thiếu con số 6, con số của tình yêu thương.
Thực tế cho thấy, 2 con người (chồng & con gái lớn của mình), 2 con người mà mình vẫn oán trách mang đến cho mình bao sự bất như ý là đó. Biểu đồ giúp mình hiểu rõ về họ, về khó khăn của họ, hiểu sự bám chấp của mình, hiểu sự thiếu yêu thương của mình đã làm cho tình trạng ngày càng tệ đi thế nào mà đỉnh điểm là nhiều lúc mình đã nghĩ đến li hôn. Mình cần phải tỉnh thức, thay đổi và yêu thương họ nhiều hơn nữa.
Như thầy Chánh Đạo chia sẻ, những đứa con gây cho mình càng nhiều khó chịu, buồn phiền thì mình lại càng phải yêu thương nó nhiều hơn, hơn gấp 5-10 lần đứa con khác. Sự thể hiện ra bên ngoài của nó là những nghiệp chướng của nó từ nhiều kiếp trước và cũng là sự phản chiếu nghiệp của bản thân mình; chỉ có tình thương vô điều kiện của cha mẹ mới có thể giúp chuyển hóa dần được nghiệp của nó, giúp nó không lầm đường lạc lối. Có thể những đứa con đó kiếp trước là ông bà, cha mẹ của mình mà mình giờ đây cứ oán trách, áp đặt, mắng chửi. .. Khẩu nghiệp, ý nghiệp là đó.
Đã bước vào con đường tu rồi, bạn hãy cho phép mình đến với Hành trình Yên Tử tâm linh. Mỗi lần đi là một trải nghiệm để mình vững bước trên con đường tu tập. Nhận diện những bài học mà bản thân cần nỗ lực để học tập và trưởng thành.
Thank you I love you.