Dân ta phải biết sử ta
Đại Việt sử ký nước nhà vẻ vang.
Chuyện Vua từ bỏ ngai vàng
Đi theo đường đạo, không màng cao sang.
Truyền trao giáo pháp rõ ràng
Trong nhà có báu ráng tìm nơi đâu.
Chính trực, trượng nghĩa đủ sâu
Biết tự tu sửa đâu từ tha nhân.
Trần Khâm tên gọi sinh thời,
Kim tiên đồng tử sáng ngời tương lai.
Trên đời có một không hai
Vị Vua thời Trần, Thái Hoàng Nhân Tông.
Năm mười sáu tuổi sắc phong
Ngôi vị Thái tử chiều lòng vua cha.
An nguy xã tắc nước nhà
Dù rằng từ chối, chẳng thà nhường em.
Đức cao trí lớn lại thêm
An tường Phật pháp, tâm hồn thơ ca.
Thế mà đêm khuya trốn cha
Tính vào Yên Tử sống đời ẩn cư
Giữa chừng gặp một nhà sư
Ý định giang dở đi tu chưa thành
Quay về sự nghiệp công danh
Vì dân, vì nước gánh cùng tổ tông.
Hai mốt thì lên ngôi rồng
Tài năng hiếm có, sống không phụ lòng.
Hai lần đánh bại Nguyên Mông
Chiêu mộ hiền tài giữ gìn non sông
Ai học lịch sử cũng từng
Tự hào chiến thắng, lẫy lừng cha ông.
Bình Than rồi đến Diên Hồng
Quả cam bóp nát chiến công đi đầu.
Quốc Toản tuổi nhỏ chí cao
Hi sinh anh dũng, khắc sâu hồng trần.
Văn tế Vua viết đích thân
Phong vương xứng đáng, tri ân công thần.
Sử chép lại những ân cần
Ngợi ca vua Trần bao lần độ dung.
Công minh xử lý chính trường
Ngoại giao hòa giải, quần thần nhu cương.
Thời đó Đại Việt hùng cường
Anh hùng dân tộc yêu thương dân mình.
Hậu thế một lòng kính yêu
Đế vương đức độ tính tình bao dung.
Đỉnh cao danh vọng tột cùng
Phật Hoàng giác ngộ, cuối cùng làm sư.
Vẫn là Yên Tử ngụ cư
Trúc Lâm Thiền phái, nơi tu ra đời.
Bao năm truyền bá khắp nơi
Giá trị Phật giáo vươn tầm bay cao.
Công ơn sơ tổ lớn lao
Rạng danh đất nước tự hào Việt Nam.
Trải qua thăng trầm khổ kham
Thiền Việt gìn giữ xứng tầm năm châu
Thiền không phân biệt nghèo giàu
Con dân đất Việt đâu đâu tìm về
Bảo tồn xin giữ lời thề
Cốt lõi giá trị đi về muôn nơi
Hạnh nguyện sơ tổ một đời
Chúng ta hậu duệ bạn ơi trùng phùng.
Trực chỉ nhân tâm hãy cùng
Tu tập tinh tấn ơn chung công Người
Hạnh nguyện chí lớn mười mươi
Thiền tông lan tỏa con người đổi thay
Biết thương tất cả thật hay
Tâm không một đích cuộc đời an nhiên.
Bình an không có xa vời
Từ bi trí tuệ có rời ta đâu.
Hãy nhớ Tổ đã dạy câu:
“Ở đời vui dạo thả tùy duyên
Đói đến thì ăn, mệt ngủ liền
Trong nhà có báu thôi tìm kiếm
Đối cảnh vô tâm chớ hỏi thiền”
Share this post